Biển Vắng Về Đêm

Đ.N.Khánh-Vân

          Một phụ nữ trẻ, với chiếc váy voan dài nền trắng với rãi rác những bông hoa màu cà, bên ngoài chiếc áo sát cánh ngắn, cô khoác hờ một áo ren đan thưa.  Làn da hơi rám nắng trên hai cánh tay ẩn hiện dưới những sợi chỉ coton thật quyến rũ...

          Chân không, cô đặt từng bước nhẹ nhàng trên những hạt cát óng mịn như đang đùa giỡn với chúng.  Cô ấy đã thả bộ trên bãi biển này từ khi hoàng hôn bắt đầu buông xuống, giờ không gian đã chìm vào một thế giới khác, gió mỗi lúc thổi mạnh hơn, cái váy voan phềnh phệch đập vào nhau, cô đưa tay kéo lại chiếc áo khoác đã xệ xuống bờ vai, mắt cô nhìn về vô tận như tiển đưa những tia sáng yếu ớt cuối cùng.  Cô vẫn bước đi thong thã.  Dường như cô đang chờ đợi ai đó đến để đi dạo cùng cô... nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng một người nào.

          Cô ta yêu đêm tối, vì khi những hoạt động nhộn nhịp trong ngày dừng lại, sự yên tỉnh, hoang vắng trong khoảnh trời thiếu ánh sáng cho phép cô trở lại với con người mà cô mong muốn được làm, mong muốn được hiện hữu.  Lúc đó cô có thể tháo gỡ cái mặt nạ vui tươi, hồn nhiên, không ưu phiền mà mỗi sáng cô đã phải giả trang.

          Cô đã đi đến bờ đá ở cuối bãi biển.  Cách đây chỉ vài giờ, khi mặt trời vẫn còn chiếu sáng, những tảng đá này vẫn còn bị sóng nước tràn ngập bên trên, giờ thủy triều đã xuống, chúng hiện lên nhấp nhô như những bóng người.  Cô dừng lại và ngồi xuống ở một vị trí quen thuộc.  Những đợt sóng cứ nối đuôi nhau, rượt đuổi nhau như một trò cướp bắt.  Bọt biển trắng xóa phản chiếu dưới ánh trăng mờ mờ... làm cho mình cứ tưởng những hạt kiêm cương đang lướt trên mặt sóng.  Cô có vẻ mãi mê nhìn sóng vổ nhưng trong tâm trí thì đang nghĩ đến người mình yêu.

          Cô ta đã luôn sợ yêu vì cô biết rõ rằng khi yêu cô sẽ khổ nhiều, hình như cô không may mắn lắm trong lảnh vực này... nhưng tình yêu như là một kẻ trộm, nó lẩn trốn, nó lén lút, rồi len lỏi vào con tim mình lúc nào không hay biết... giờ đây tình yêu đã xâm chiếm lòng cô, trái tim cô đã nhận lấy từ lúc nào và cô cảm thấy thật hạnh phúc.  

          Chợt cô thì thầm hỏi :

          - "Hôm nay anh không đến thăm em sao?"

          Có tiếng của một người đàn ông trả lời lại :

          - "Có chứ, anh đã đến rồi đây, anh đã đợi em từ khi mặt trời chỉ vừa mới lặn... "

          Tim cô đập mạnh từng hồi, sự hài lòng và niềm hạnh phúc thể hiện qua giọng nói hơi run run của cô :

          - "Vậy ư, anh đã đến rồi sao?  Anh đã đến lặng lẽ quá nên em không hay biết, em cứ tưởng anh không đến được, em cứ mong chờ,... em mừng quá!... "

          Giọng nói ấm áp của người đàn ông lại tiếp tục :

          - "Em thương yêu của anh, nhớ em quá, nhớ em muốn điên lên thì làm sao mà anh không đến thăm em được!"

          Cô gái khẽ cười nũng niệu, cô tựa đầu vào vai người đàn ông :

          - "Ngày nào em cũng ngóng chờ giây phút này, em cũng nhớ anh vô cùng, đêm qua em đã thao thức không ngủ được vì anh đã không thể đến, em đã cảm thấy thật trống vắng... Tại sao những kẻ yêu nhau không được mãi gần bên nhau anh nhi?  Tại sao Thượng Ðế đã không nhủ chút lòng thương ban cho chúng ta một chút may mắn hả anh?"

          Câu nói này làm người đàn ông cảm thấy chua xót :

          - "Ðừng buồn em thương yêu của anh, anh đang ở bên em đây, chúng mình hãy chỉ nghĩ đến giây phút này thôi em nhe, em đừng nghĩ đến chuyện gì khác, những gì chúng ta cầu mong, Thượng Ðế nghe rõ mà!"

          Cô gái khe khẽ nói :

          - "Dạ, em sẽ chẳng nghĩ đến chuyện gì khác nữa, có được con tim của anh, em như có được tất cả, cho nên dù phải sống xa anh, phải nhớ thương mong đợi anh, hay phải khổ đau, em cũng bằng lòng, em chấp nhận những gì em đang có và chẳng đòi hỏi thêm gì nữa."

          Người đàn ông xiết chặt cô vào lòng, ông hôn nhẹ lên mái tóc mượt mà của cô, lòng đau đớn... Một cơn sóng cao đang tiến đến gần chỗ hai người ngồi, nó đập mạnh vào những vòm đá; bọt biển văng tung tóe,... đợt sóng mạnh này dường như muốn nhắc nhở đã đến lúc họ phải từ biệt nhau, cô đưa tay kín đáo gạt ngang dòng nước mắt đã chảy xuống bờ môi, cô cố gắng che giấu chúng đi sợ người yêu của mình nhìn thấy, nhưng ông ta đã cảm nhận được, ông lại xiết chặt người yêu vào lòng và thì thầm :

          - "Em thương yêu của anh, em đừng khóc nữa,... "

          Cô lính quýnh trấn an người yêu :

          - "Không, không, em đâu có khóc, bên cạnh anh em chỉ vui mà thôi, đó chỉ là những bọt biển vừa văng cao, chúng cũng làm ướt cả tóc của em nè, anh hãy nhìn xem,... "

          Người đàn ông vừa lấy khăn mù-soa lau nước mắt cho cô, vừa nhỏ nhẹ :

          - "Nếu vậy thì anh không muốn bọt biển làm ướt đôi mắt em, anh sẽ lau khô chúng... "  

          Rồi ông hôn lên đôi mắt của cô, đôi mắt mà ông vẫn thường hay nói chúng thật tình tứ.

          - "Ðêm nay em ngủ ngon nhe, anh sẽ thương nhớ đến em thật nhiều, lúc nào anh cũng muốn được yêu em, anh sẽ yêu em suốt trọn cuộc đời này."

 

          Họ tiến bước đi trên bãi biển, bốn dấu chân san sát bên nhau, sóng vẫn vổ bập bềnh, gió vẫn thoang thoảng thổi nhẹ xóa dần những vết chân in trên bãi cát, bóng của họ giờ đây chỉ còn là một, nó nhỏ dần và xa khuất trong đêm tối...

 ~~*~~

 

          Bãi biển Mũi Né - Phan Thiết

          Mars 2000

          ÐNKV