(Tiếng Việt)

Family Dog Saves Boy From Waves

(CHINNAKALAPET, India (AP))

 

-- "Run away!" her husband screamed from a rooftop after he spotted the colossal waves.

The command was simple but it presented Sangeeta with a dilemma: She had three sons, and only two arms.

She grabbed the youngest two and ran -- figuring the oldest, 7-year-old Dinakaran, had the best chance of outrunning the tsunami churning towards her home.  But Dinakaran didn't follow.  He headed for the safest place he knew, the small family hut just 40 meters (yards) from the seashore. Sangeeta thought she would never see him again.  The family dog saw to it that she did.

While water lapped at Sangeeta's heels as she rushed up the hill, the scruffy yellow dog named Selvakumar ducked into the hut after Dinakaran.  Nipping and nudging, he did everything in his canine power to get the boy up the hill. 

Sangeeta, who like many south Indians only uses one name, had no idea of the drama unfolding below. Once she had crossed the main road to safety she collapsed into tears, screaming over the loss of her eldest son.

-- "I had heard from others that the wall of my house had collapsed, I felt sure that my child had died," said the 24-year-old mother.

Selvakumar looks pretty much like every other dog in the village. He hardly ever barks and lets the three boys climb all over him and pull his tail without protest.  At night, he joins the rest of the family and sleeps among them, no matter how may times they throw him out.  Most days, the dog escorts Dinakaran to and from school, spending the rest of the day playing with the other two boys, or begging for food.

Sangeeta's brother-in-law gave her the puppy, following the birth of her second son. When the brother-in-law died in an accident two years ago, they changed the dog's name to his.

Sangeeta's family had always lived along the coast, just north of Pondicherry, a former French colony.

The morning of December 26 began like most others, with sunny skies and a cool breeze.

Sangeeta's husband, R. Ramakrishnan, had just returned from his early morning fishing with a boat full of fish.  From their home, the view of the ocean was obstructed by a two-story community center. So when they heard a strange noise coming from the sea, Sangeeta's husband went to investigate.

When Ramakrishnan saw the waves, he ran to the roof of the center and shouted down to Sangeeta to flee. That's when she made her agonizing choice.

-- "He is somewhat older than the other two. I knew he would be able to run, so I grabbed the other two," Sangeeta explained.

Dinakaran credits the dog with saving his life.

-- "That dog grabbed me by the collar of my shirt," the boy said from under some trees at Pondicherry University, where the family is waiting for relief. "He dragged me out."

Sangeeta said she wept with joy when she saw her son walking up to her, with Selvakumar by his side.

The Tamils of south India believe that talking about the death of a living person can make it so, so Sangeeta didn't want to mull over her decision or speculate how she would have felt had her son not survived.

She did say that she believes some special spirit, perhaps her brother-in-law's, resides in the young yellow dog.

-- "That dog is my God," said Sangeeta -- with Dinakaran sitting on the ground at her feet and Selvakumar sleeping on the warm asphalt next to him.

 

 

 

 

Chó Cứu Người

(Để Nhớ Đến Những Nạn Nhân Tsunami)

 

– “Chạy đi, chạy đi!” chồng cô Sangeeta la to lên từ trên nóc lầu khi nh́n thấy những đợt sóng khổng lồ đang kéo đến.

Lời ra lệnh của người chồng nghe có vẻ đơn giản nhưng nó lại làm cho cô Sangeeta khó xử, bởi v́ cô ta có đến 3 đứa con trai nhỏ nhưng chỉ có hai tay thôi, làm sao bồng được chúng cho hết.

Cuối cùng cô đă chụp lấy hai đứa con trai nhỏ nhất và co chân chạy.  Trong đầu cô nghĩ rằng đứa con trai lớn, 7 tuổi - Dinakaran, sẽ có khả năng tự chạy thoát những đợt sóng khổng lồ đang đổ dồn về phía ngôi nhà của cô.  Nhưng Dinakaran đă không chạy theo cô mà lại chạy tới một túp lều nhỏ của gia đ́nh cách bờ biển 40 mét, v́ cậu ta nghĩ rằng nơi đó sẽ an toàn.  Cô Sangeeta đă nghĩ sẽ không bao giờ c̣n gặp lại đứa con trai nhỏ này nữa.  Con chó của gia đ́nh cô đă nh́n thấy sự việc và dường như nó đă hiểu.

Nước đă ngập đến gót chân trong khi cô Sangeeta đang cố chạy lên đỉnh đồi, c̣n con chó lông vàng Selvakumar th́ lại chạy vào túp lều theo sau cậu bé Dinakaran.  Nó đă cắn vào cổ áo của cậu bé, nghiến thật chặt răng nó lại, nó dùng hết mọi khả năng của nó để mang cậu bé lên đỉnh đồi.

Cô Sangeeta, cũng giống như nhiều người thuộc miền Nam Ấn Độ chỉ dùng một tên, không sao biết được thảm họa ǵ đang diển ra ở phía dưới đồi.  Khi cô đă băng qua được con lộ chính và được an toàn, cô ngă quỵ xuống khóc la sướt mướt trong nỗi sợ hải mất đứa con trai lớn của cô.

– "Tôi nghe người ta nói tường nhà tôi đă sụp, vậy chắc con trai tôi đă chết rồi,” người mẹ trẻ 24 tuổi nói.

Con chó Selvakumar nh́n cũng giống những con chó khác trong làng.  Nó rất ít khi sủa và thường chịu đựng để cho ba cậu con trai nhỏ đùa nghịch, cỡi trên lưng nó, hoặc bị nắm đuôi kéo nó cũng vẫn không chống đối.  Tối đến nó vẫn luôn chui vào nhà với mong muốn được ngủ chung với mọi người cho dù đă biết bao lần nó bị tống ra ngoài.  Dường như ngày nào cũng vậy, nó đi cùng với cậu bé trai Dinakaran đến tận trường học rồi cùng cậu ta trở về nhà.  Thời gian c̣n lại trong ngày nó chơi với hai đứa bé em của Dinakaran, c̣n không th́ nó sẽ đi ṿng ṿng t́m xin thức ăn.

Người anh rễ của cô Sangeeta, nhân dịp anh ta có thêm được một con trai, anh ta đă tặng cô Sangeeta con chó này, khi đó nó chỉ là một con chó con.  Khi người anh rễ chết trong một tai nạn cách đây 2 năm, gia đ́nh v́ thương người anh rễ nên đă đổi tên con chó sang tên của người anh rễ.

Gia đ́nh cô Sangeeta luôn luôn sống ở dọc bờ biển, phía bắc của Pondicherry, một thuộc địa cũ của Pháp.

Cũng tương tự như những buổi sáng khác, sáng ngày 26 tháng 12, bầu trời cũng đầy ánh mặt trời và gió cũng thổi nhè nhẹ.  Chồng cô Sangeeta, anh R. Ramakrishman, vừa mới trở về nhà sau khi lưới được cả một thuyền đầy cá.  Từ ngôi nhà của họ, họ không thể nh́n thấy cảnh biển cả v́ nó bị che khuất bởi trung tâm sinh hoạt của cộng đồng, cao hai tầng.  V́ vậy khi họ nghe những tiếng động lạ từ phía biển vọng vô, chồng cô Sangeeta đă đi ra quan sát t́nh h́nh.

Khi anh Ramakrishman nh́n thấy những đợt sóng khổng lồ, anh ta đă chạy lên nóc của trung tâm sinh hoạt cộng đồng và la vói xuống bảo vợ anh hăy chạy đi.  Và chính lúc ấy cô Sangeeta đă phải có sự lựa chọn đau ḷng nói trên.

– “Dù sao nó cũng lớn tuổi hơn hai đứa kia.  Tôi biết nó sẽ có thể chạy thoát, v́ vậy mà tôi đă chụp lấy hai đứa nhỏ,”  cô Sangeeta giải thích.

Cậu bé Dinakaran kể ơn con chó đă cứu sống cậu.

– “Con chó này đă cắn lấy cổ áo của con và kéo con đi,” cậu bé trai kể lại sự việc khi đứng dưới những tán cây thuộc khuông viên trường đại học Pondicherry, nơi gia đ́nh cậu đang chờ cứu trợ.

Cô Sangeeta kể lại rằng cô ta thật mừng quá đỗi khi nh́n thấy đứa con trai cùng với con chó Selvakumar đi bên cạnh hướng đến chổ cô.

Dân tộc Tamils thuộc miền nam Ấn Độ tin rằng nói tới cái chết của người đang sống có thể làm cho điều ấy xảy ra, v́ vậy mà cô Sangeeta không muốn nhắc đến quyết định trước đó của cô hoặc là giả thiết nếu con trai cô không thoát chết th́ cô sẽ cảm giác ra sao.

Cô Sangeeta nói rằng cô ta tin vào một đấng thần linh nào đó, hoặc cũng có thể chính linh hồn của người anh rễ đă nhập vào con chó vàng để cứu sống con trai cô.

– “Con chó này giờ đây nó là một vị thần linh đối với tôi,” cô Sangeeta nói –  trong khi ấy đứa con trai Dinakaran đang ngồi dưới chân cô, c̣n con chó vàng Selvakumar th́ đang nằm ngủ trên đường tráng nhựa ấm áp bên cạnh cậu bé trai …

 

~~*~~

January 2005

Dịch lại từ câu chuyện

Family Dog Saves Boy From Waves của phóng viên CHINNAKALAPET, India (AP)

**đnkv**