Tiếng Việt

 

Chaque Jour Est Spécial

 

Petite histoire vécue :

 

Mon ami ouvrit le tiroir de la commode de son épouse et en sortit un petit paquet enveloppé de soie :

--  Ceci, dit-il, n'est pas un simple paquet, c'est de la lingerie. 

Il jeta le papier et observa la soie et la dentelle. 

--  J'ai acheté ceci la première fois que nous sommes allés à New York, il y a 8 ou 9 ans, mais elle ne l'a jamais utilisé.  Elle voulait le conserver pour une occasion spéciale.  Et bien !  Je crois que c'est le bon moment justement.

Il s'approcha du lit et rajouta ce paquet à d'autres choses que les pompes funèbres emmèneraient.  Sa femme venait de mourir.  En se tournant vers moi, il me dit :

--  Ne garde rien pour une occasion spéciale.  Chaque jour que tu vis est une occasion spéciale !

 

Je pense toujours à ces paroles, elles ont changé ma vie.

Aujourd'hui, je lis beaucoup plus qu'avant et je nettoie moins.  Je m'assieds sur ma terrasse et admire le paysage sans prêter attention aux mauvaises herbes du jardin.  Je passe plus de temps avec ma famille et mes amis, et moins de temps au travail.  J'ai compris que la vie est un ensemble d'expériences à apprécier.

Désormais, je ne conserve rien.  J'utilise mes verres en cristal tous les jours.  Je mets ma nouvelle veste pour aller au supermarché si l'envie m'en prend.  Je ne garde plus mon meilleur parfum pour les jours de fête, je l'utilise dès que j'en ai envie.  Les phrases du type "un jour" et "un de ces jours" sont en train d'être bannies de mon vocabulaire.  Si cela en vaut la peine, je veux voir, entendre et faire les choses maintenant.  Je ne suis pas tout à fait sûr de ce qu'aurait fait la femme de mon ami si elle avait su qu'elle ne serait plus là demain (un demain que nous prenons tous à la légère).  Je crois qu'elle aurait appelé sa famille, ses amis intimes.  Peut-être aurait-elle appelé quelques vieux amis pour faire la paix ou s'excuser pour une vieille querelle passée.  J'aime penser qu'elle serait peut-être allée manger Chinois (sa cuisine préférée).

Ce sont toutes ces petites choses non faites qui m'énerveraient beaucoup si je savais que mes heures sont comptées.  Je serais énervé de ne plus avoir vu certains de mes amis avec lesquels je devais me remettre en contact (un de ces jours).  Énervé de ne pas avoir écrit les lettres que j'avais l'intention d'écrire "un de ces jours".  Énervé de ne pas avoir dit assez souvent à mes proches combien je les aime.  Maintenant, je ne retarde rien, ne repousse ou ne conserve rien qui pourrait apporter de la joie et des rires à nos vies.  Je me dis que chaque jour est spécial.  Chaque jour, chaque heure, chaque minute est spéciale...

 

 

 

Mỗi Giây Phút Là Quư Báu

 

 

Anh bạn của tôi mở một ngăn kéo của tủ đựng đồ của vợ anh và lấy ra một gói đồ nhỏ được bọc bằng vải lụa.

--  Cái này, anh ta nói, không phải là một gói đồ b́nh thường đâu, nó là đồ lót đấy!.

Anh vứt bỏ đi những giấy gói rồi nh́n ngắm những mảnh vải bằng lụa và ren.

--  Tôi mua gói đồ này khi lần đầu tiên hai vợ chồng tôi sang Nữu Ước chơi, cách đây chắc cũng 8, 9 năm ǵ rồi, nhưng vợ tôi đă chẳng bao giờ dùng đến.  Cô ấy cứ muốn để dành cho một dịp đặc biệt nào đó.  Vậy th́ lúc này chính là lúc đặc biệt đây.

Anh ta đến gần chiếc giường và để thêm gói đồ ấy vào những thứ mà nhà quàn đă mang đến trước đó.  Vợ anh ta vừa mới qua đời.  Anh ta trở lại phía tôi và nói:

--  Cậu đừng bao giờ giữ bất cứ thứ ǵ cho một dịp đặc biệt bởi v́ mỗi một ngày cậu c̣n sống là một dịp đặc biệt!

 

Tôi đă luôn luôn nhớ đến câu nói này v́ nó đă làm thay đổi cuộc đời của tôi.

Giờ đây, tôi đọc sách nhiều hơn là trước kia và tôi chùi rửa ít lại.  Khi tôi ngồi ở sau nhà th́ tôi chiêm ngưỡng quang cảnh thay v́ chỉ để ư đến những đám cỏ dại mọc trong vườn.  Tôi dành thời gian của ḿnh cho gia đ́nh và bạn bè nhiều hơn thay v́ chỉ biết làm việc quần quật.  Tôi đă hiểu ra rằng cuộc sống này là một chuỗi kinh nghiệm để trân quư.

Từ đó trở về sau, tôi không c̣n để dành bất cứ thứ ǵ nữa cả.  Tôi sử dụng bộ ly bằng pha lê cho mỗi ngày.  Tôi mặc bộ đồ vest mới của tôi để đi chợ nếu tôi cảm thấy thích.  Tôi không c̣n để dành loại nước hoa mà tôi ưa thích nhất cho chỉ những ngày lễ hội, mà hễ tôi thích là tôi dùng ngay.  Những câu đại loại như "để bửa nào đó" hay là "sẽ có một ngày" đă dần dà biến mất đi trong từ ngữ thông thường của tôi.  Nếu tôi muốn thấy, muốn nghe, hay muốn làm bất cứ điều ǵ mà cần thiết th́ tôi sẽ làm ngay tức th́.  Tôi không biết chắc vợ của anh bạn tôi sẽ làm ǵ nếu chị ấy biết ngày mai chị ấy sẽ không c̣n sống nữa, (một cái ngày mai mà chúng ta nên nhận lấy một cách dễ dàng!).  Tôi nghĩ rằng chị ấy sẽ gọi thăm hết tất cả những người trong gia đ́nh và tất cả những bạn bè thân thích của chị ấy.  Cũng có thể chị ấy sẽ kêu những người bạn cũ đến để làm ḥa hoặc để xin lổi nhau cho những chuyện họ đă phật ḷng nhau trong quá khứ.  Tôi thích hơn khi tưởng tượng đến h́nh ảnh chị ấy có thể sẽ đi ăn các món đặc sản Tàu, v́ chị ta rất thích thức ăn Tàu.

Đó là tất cả những điều nhỏ nhặt chưa thực hiện được mà sẽ làm cho tôi rất bực ḿnh nếu tôi biết rằng ngày giờ tôi c̣n được sống trên thế gian này đang được đếm trên đầu ngón tay.  Tôi sẽ giận ḿnh lắm khi tôi không c̣n dịp gặp lại những người bạn mà đáng lẽ ra tôi đă phải liên lạc lại với họ từ một ngày nào đó rồi.  Tôi sẽ giận ḿnh lắm khi tôi đă không viết thư thăm những người thân mà tôi đă có ư định sẽ viết một ngày nào đó.  Tôi sẽ giận tôi lắm khi tôi đă không thường xuyên nói cho những người thân thương của tôi biết rằng tôi thật yêu thương họ biết bao ... Bây giờ tôi không hoăn lại bất cứ điều ǵ, tôi không dời lại hoặc để dành lại bất cứ những ǵ mà có thể mang lại niềm vui, tiếng cười cho những người hiện diện xung quanh tôi.  Tôi luôn nói với tôi rằng mỗi một ngày là một ngày đặc biệt.

Mỗi một ngày, một giờ, một phút ... là quư báu!!

 

~~*~~

 

Ông Ngoại của tôi cũng thường hay nói "Có biết sống đến ngày mai không mà củ khoai để dành".  Ngày xưa khi c̣n bé, tôi cứ tưởng khi ông ngoại nói vậy là có ư nói rằng có ǵ th́ cứ hăy ăn cho hết đừng để dành sang ngày mai v́ chẳng biết ngày mai có c̣n sống không để mà ăn.  Thật ra cái ư nghĩa của nó rất sâu xa chứ chẳng phải quá tầm thường như tôi đă hiểu.  Qua cái câu nói b́nh dị và vần điệu đó, ông ngoại tôi đă muốn nhắc nhỡ con cháu của ông một điều vô cùng quư giá, giống như chính tác giả của câu chuyện kể trên, đă muốn nhắn nhủ chúng ta rằng, "Mỗi một ngày là đặc biệt."  Những ǵ có ích lợi và cần thiết để mang lại niềm hạnh phúc cho những người thân thương của ḿnh mà ḿnh có thể làm được trong ngày hôm nay th́ đừng hẹn lại "ngày mai".  Bạn bè tôi thường hay nói đùa với tôi rằng "Mày nhiều tiền quá hay sao mà cứ về Việt Nam hoài.  Tao mà là mày th́ tao sẽ lấy tiền đó để mua đầy hết tất cả những máy móc đồ đạc ǵ tao thích, ví dụ như một giàn máy computer hiện đại nhất với đầy đủ thiết bị tối tân nhất để tao có thể làm phim, thâu nhạc, ca hát ... vv"  --  Tôi đă trả lời họ rằng, Ông Bà, Cha Mẹ và gia đ́nh tôi là quan trọng hơn hết.  Tôi muốn thăm gặp họ khi họ c̣n sống, chứ tôi không muốn trong suốt mấy chục năm khi tôi có thể về thăm họ nhưng tôi cứ nấn ná chẳng chịu về, măi cho đến khi nhận được điện báo họ đă chết th́ tôi mới lính quưnh chạy về để dự đám tang.  Tôi thích nh́n thấy họ vui mừng khi gặp lại tôi hơn là nh́n thấy họ nằm chết dưới mồ.  Khi họ chết rồi, dù tôi có giàu bao nhiêu, dù tôi có muốn về thăm họ mỗi tháng hay mỗi tuần, cũng chẳng c̣n ai nữa để mà tôi về thăm.  Trong mỗi chúng ta, ai cũng có những ư thích và ư niệm về cuộc đời khác nhau.  Riêng bản thân tôi, mang lại niềm vui và hạnh phúc cho những người thân thương của tôi là một việc làm vô cùng quan trong và ư nghĩa trong cuộc sống làm người ở thế gian này.

 

 

February 2005

  **ĐNKV**