(En Français)

Thế Giới Vô H́nh

Ông Hai Trái Cây

Đ.N.Knh-Vân

 

Gia đ́nh ông Hai Trái Cây ở cách nhà ông bà ngoại tôi ba căn nhà.  Bà Hai bán trái cây ngoài chợ nên xóm làng gọi bà Hai là "Bà Hai Trái Cây".  Ông Hai lái xe vận tải nên thường rời nhà rất sớm và trở về nhà cũng rất khuya.  Ông ngoại tôi và ông Hai là hai người bạn chí thân.  Họ xem nhau như anh em vậy.  Những buổi được nghỉ, ông Hai vẫn thường sang nhà t́m ông ngoại tôi để tṛ chuyện và uống trà.

Những hôm ông Hai đi làm, người con gái lớn của ông Hai, là cô Hoa, thường nằm ở chiếc vơng ở dang nhà trước để chờ mở cửa cho ông Hai.  Một tối nọ, đă quá 10 giờ rưỡi, chiếc vơng của cô Hoa vẫn nhè nhẹ đu đưa, khi cô Hoa vừa thiêm thiếp ngủ th́ nghe có tiếng gơ cửa.  Cô vội đứng dậy và ra mở cửa cho ông Hai, nhưng khi cánh cửa đă mở và cô Hoa nh́n ra ngoài th́ chẳng thấy ba cô đâu.  Cô đóng cửa lại và trở vô nằm ở chiếc vơng.  Có lẽ v́ cô Hoa nôn chờ Ba cô về nên cô đă nghe ra tiếng gỏ cửa chứ đă chẳng có ai gơ cửa nhà cô cả.  Cô Hoa lại đu đưa chiếc vơng và lại thiêm thiếp ngủ, nhưng khi cô vừa mới chợp mắt đi độ vài giây th́ cô lại nghe thấy có tiếng gơ cửa, cô lại chạy ra mở cửa và nh́n ra ngoài th́ vẫn chẳng thấy bóng của một người nào.  Cô Hoa lại đóng cửa lại và trở vô chiếc vơng nằm.  Cô Hoa hơi hoang mang và thầm nghĩ, "Sao lạ vậy, đă hai lần ḿnh nghe thấy tiếng gơ cửa nhưng vẫn không phải là Ba.  Ḿnh mớ ngủ hay sao chứ?"  Cô lại nằm xuống chiếc vơng nhưng cố thức để nghe được rơ hơn tiếng gơ cửa.  Đă gần 11 giờ rồi c̣n ǵ, đáng lẽ ra Ông Hai đă về đến nhà từ nửa giờ trước.  Khi cô Hoa đang cầm chiếc quạt quạt nhè nhẹ và mắt cũng bắt đầu lim dim th́ lại nghe có tiếng gơ cửa.  Cô đi nhanh ra cửa và mở thật nhanh những then cài, vẫn chẳng có bóng dáng của một người nào.  Cô đưa đầu nh́n quanh một cách kỹ càng, nhà nào cửa cũng đă đóng và họ có vẻ đă ngủ từ lâu rồi, cảnh vật thật yên tỉnh.  Cô Hoa lại đóng cửa lại và đi vô nhà trong.  Đă qua 11 giờ đêm, cô bắt đầu lo.  Cô nghe má cô trở ḿnh nên đến gần giường bà Hai và nói, "Con cứ nghe gơ cửa hoài cứ tưởng là Ba nhưng khi ra mở cửa th́ lại chẳng thấy ai.  Đă quá 11 giờ rồi mà Ba vẫn chưa về, không biết có chuyện ǵ không!"  Ở dang nhà trước lại nghe có tiếng gơ cửa.  Bà Hai ngồi dậy và đi ra mở cửa, theo sau là cô Hoa.  Hai người cảnh sát chào họ và hỏi có phải nhà ông Nguyễn Văn Hai không.  Ông Hai vừa bị một tai nạn và vừa mới qua đời cách đây 1 giờ đồng hồ.  Ông Hai xong việc đúng như giờ của thường lệ.  Ông Hai đậu xe, xuống xe và đi vào văn pḥng để bàn giao lại ch́a khóa xe, giấy tờ và tiền bạc.  Phải đi qua băi đậu xe th́ mới đến văn pḥng làm việc.  Một chiếc xe vận tải khác khi thụt lùi đă không nh́n thấy ông Hai nên đă đụng và nghiến sát ông Hai vào một chiếc vận tải khác.  Khi chiếc vận tải vừa chạy đi th́ ông Hai đă té nhào không động đậy.  Ông Hai đă bị găy nhiều xương và vỡ sọ. 

Ông ngoại tôi là người được bà Hai chạy sang báo tin đầu tiên.  Bà Hai và Cô Hoa vẫn chưa tin đó là sự thật.  Họ hốt hoăng không nói nên lời, cứ lính quưnh không biết làm ǵ.  Họ cùng ông ngoại tôi vào bệnh viện để xác nhận xác của ông Hai.

Sáng hôm sau ông ngoại tôi đă vào bệnh viện sớm.  Chẳng rơ v́ sao mà xác của ông Hai đă được đưa đến Chuẩn Y Viện Cộng Ḥa, đúng nơi ông ngoại tôi làm việc.  Ông ngoại tôi vào nhà xác và đến ngăn để xác ông Hai.  Tuy chùi rửa xác chết không phải là phần việc của ông ngoại tôi nhưng hôm ấy ông ngoại tôi đă muốn phải đích thân ông làm việc đó cho ông Hai.  Ông ngoại tôi vừa đưa từng miếng bông g̣n có tẩm cồn đến những nơi có vết máu khô để chùi và vừa th́ thầm nói, “Anh Hai ơi, anh ra đi đột ngột quá, thôi th́ tôi có lỡ làm điều chi phiền ḷng anh, xin anh hăy bỏ qua cho tôi, và nếu anh có làm điều chi phiền ḷng tôi, tôi cũng sẽ bỏ qua cho anh, tôi sẽ luôn luôn nhớ anh là người bạn chí thân của tôi.”  Nói đến đây ông ngoại tôi đă thấy một gịng nước mắt bên mắt trái của ông Hai chảy xuống.  Ông ngoại tôi đang buồn lắm nhưng hài ḷng rồi nói tiếp, “Vậy là anh đă nghe tôi nói có phải không anh Hai?  Thôi anh hăy ra đi b́nh yên nha anh Hai.”

 

Má tôi đă có lần kể câu chuyện này cho tôi nghe, nhưng khi được chính ông ngoại tôi kể th́ câu chuyện càng rùng rợn và hấp dẫn hơn v́ chính ông ngoại tôi đă sống và chứng kiến sự việc.  Tôi c̣n nhớ khi nghe xong câu chuyện, tôi đă rùng ḿnh và nói với ông ngoại tôi rằng, "Trời ơi, ông Hai linh vậy sao!"   Chuyện về ông Hai nghe có vẻ hơi khó tin, có phải không, nhưng tất cả đều là sự thật.

 

Ngày xưa khi c̣n bé, hễ nghe kể đến "chuyện ma", nhất là những đêm cúp điện, th́ tôi thường thích thú lắm dù rất sợ và hay tưởng tượng lung tung.   Bây giờ khi nói đến "chuyện ma" tôi vẫn c̣n rất thích được nghe nhưng không c̣n sợ như ngày xưa nữa.  Qua những cuốn sách mà tôi đă đọc, như "Tử Thư Tây Tạng" – của Padma Sambhava, hoặc "Đường Mây Qua Xứ Tuyết" –  của Latma Anagarika Govinda, hoặc "Life After Life" –  của Doctor Raymond A. Moody ... vv  th́ cái chết không phải là sự chấm dứt của kiếp sống mà đó chỉ là một bước đi từ giai đoạn sống này sang giai đoạn sống khác.  Nói một cách khác đó chỉ là sự rời bỏ thể vật chất (hay c̣n gọi là thể xác) sang thể tinh thần (hay c̣n gọi là linh hồn) mà mắt thường của chúng ta không thể nh́n thấy được.  Hoặc nói một cách dễ hiểu hơn nữa th́ sự việc chết có thể so sánh như khi chúng ta thay đổi một chiếc áo đang mặc (tức thể xác của chúng ta) để mặc một chiếc áo khác vào và chúng ta (tức linh hồn của chúng ta) th́ vẫn là một, không hề thay đổi.   

"Thể xác phục vụ tinh thần và là một phương tiện giúp tinh thần liên lạc với cơi trần gian.  Trần gian là một trường học hết sức quan trọng để linh hồn học hỏi kinh nghiệm và những điều học hỏi đều được lưu trữ trong kư ức tâm linh, một thứ kư ức vô giới hạn.  Chỉ riêng ở cơi trần người ta mới có thể thực sự học hỏi và áp dụng hay thực hành những điều đă học được.  Ở những cơi giới khác, v́ sự cấu tạo của nguyên tữ quá thanh, quá nhẹ, nên việc học hỏi chỉ có tính cách lư thuyết chứ không thực hành được." 

 

T́nh cảm và tâm trạng khi gần chết ảnh hưởng rất mạnh mẽ đến linh hồn của người chết v́ vậy cho nên chuẩn bị tinh thần và cái chết cho người sắp chết là một việc làm rất quan trọng.  Nếu sự chết không được chuẩn bị th́ các linh hồn sẽ ít nhiều sẽ bỡ ngỡ và hoảng sợ và họ sẽ không ra đi được một cách dễ dàng và b́nh yên.   Hoang mang hốt hoảng v́ th́nh ĺnh bị chuyển đổi từ thể vật chất sang thể tinh thần, không c̣n thể xác nữa để nương tựa. 

 

Về cái chết của Ông Hai Trái Cây mà ông ngoại tôi đă kể, bây giờ tôi có thể ít nhiều đoán hiểu được v́ sao cô Hoa con ông Hai đă "nghe" những tiếng gơ cửa trước khi các cảnh sát đến báo tin ông Hai bị tai nạn.  Trước khi ông Hai chết, theo tôi nghĩ th́, ông chỉ nhớ là khi hoàn tất công việc, ông sẽ về nhà nơi có con gái ông đang nằm chờ cửa, nhưng rủi thay ông đă bị tai nạn và đă chết một cách đột ngột để rồi chính ông cũng không biết là ông đă chết, cũng như ông cũng không biết là ông đă không c̣n thân xác nữa.  Cái xác của ông đă được chở vào nhà thương trong khi đó linh hồn của ông th́ vẫn đi về nhà như thường lệ và gỏ cửa để con gái ông ra mở,...  Trong giấc ngủ chập chờn, "linh hồn" của Hoa đă "nghe" những tiếng gơ cửa, nhưng khi cô Hoa thức dậy ra mở cửa th́ cô cứ ngó quanh rồi đóng cửa lại trong khi ông Hai vẫn chưa kịp vô nhà, v́ vậy mà ông Hai cứ phải gỏ cửa hai ba lần... măi cho đến khi các cảnh sát đến để báo tin về tai nạn của ông Hai th́ có lẽ ông Hai vẫn c̣n đứng ngay tại cửa và chính lúc đó ông Hai mới biết được rằng ông đă không c̣n thể cng vớinh

 

Nếu có ai hỏi tôi, "Có tin là có ma không?" th́ câu trả lời sẽ là "có" nhưng trước tiên tôi sẽ nói  rằng tôi sẽ không gọi những người chết là "ma" mà sẽ gọi họ bằng "linh hồn", bởi v́ trước kia họ cũng có thể xác như chúng ta vậy nhưng chỉ v́ thể xác của họ đă không c̣n tồn tại được nữa nên giờ đây họ chỉ c̣n lại linh hồn mà thôi.  Khi chết rồi, theo tôi hiểu, th́ thông thường các linh hồn sẽ phải đến một nơi b́nh yên dành cho họ chứ không phải cứ tiếp tục lẩn quẩn bên chúng ta bởi v́ giữa linh hồn và cơi trần gian không thể hoặc rất khó liên lạc với nhau nếu không c̣n phương tiện trung gian là thể xác.  Tôi sẽ không làm phiền các linh hồn để mời gọi họ đi theo tôi và làm cho tôi sợ, tôi sẽ tôn trọng cái cách hiện hữu của họ và chỉ cầu xin cho họ được b́nh yên, nhưng nếu họ tự t́m đến tôi th́ tôi sẽ cố gắng t́m hiểu nguyên do v́ sao để có thể giúp đỡ được nếu họ thật sự cần, bởi v́ không có sự trở về nào của các linh hồn là t́nh cờ cả, theo tôi nghĩ.  Chắc chắn phải có một lư do rất thâm sâu, đôi khi lại rất quan trọng nên họ mới t́m đến chúng ta.  Nếu không v́ để giúp cho chúng ta giải quyết một vấn đề nan giải nào đó th́ chính họ là người cần sự giúp đỡ, v́ vậy chúng ta cần phải giúp đỡ để họ được toại nguyện, để tâm hồn họ thật sự được an nghỉ b́nh yên.

 

~~*~~

 

01/2005

Đ.N.K.V.