Tuyết H

 

Đ.N.Khánh-Vân

 

         

Có những tiếng động như vật ǵ đang rơi khe khẽ bên ngoài.  Trong căn nhà gổ, những tia sáng trắng ngộ nghĩnh, lạ thường xuất phát từ các khe cửa cắt nối, hoà trộn vào nhau.  Chúng làm cho bóng đêm như sợ hăi, tự lùi bước thu ḿnh trốn vào những góc kẹt.  Cái ánh sáng kia không phải ánh nắng thường nhật, khung cảnh khiến Khanh thoáng nghĩ : "Trời đang đông?  Tuyết đang rơi?  Có lẽ những tia sáng trắng ngộ nghĩnh đó là sự phản chiếu của tuyết bên ngoài chăng ??  Hay ḿnh đang mơ v́ đêm qua vẫn c̣n là hè mà !!"  Nhưng h́nh như Khanh không c̣n nhớ rơ một điều ǵ, tất cả chỉ như mộng mị!.

 

          Khanh nghi ngờ, thắc mắc, rồi thấy ḿnh rón rén rời khỏi cái chăn lông ấm áp đang phủ trên người nàng.  Khanh ra phía sau nhà và cánh cửa sổ dần mở tung.  Nàng nh́n thấy tuyết đang rơi lưa thưa.  Tất cả các cành cây ngọn cỏ đều được phủ kín bởi một lớp thủy tinh trắng óng ă. Có lẽ Khanh c̣n đang ngủ và đang mơ ở một cỏi tiên nào chứ chẳng phải ở trần gian, v́ quan cảnh tỏa vẻ ǵ đó rất thanh khiết và huyền ảo !! 

 

          Khanh ra phía trước nhà, tất cả nằm yên không nhúc nhích động đậy, trước mắt nàng chỉ thấy một màu trắng phẳng lặng, mênh mông, bát ngát.  Băi cát đang bị phủ đầy tuyết nên lạnh lẻo, hoang vắng, chứ chẳng phải  bờ biển t́nh tứ, ấm áp của đêm hôm qua ... Trong cái không gian lờ mờ đầy sương mù kia, trời và đất gần như  thẳng liền nhau.  Tiếng sóng vổ rào rạt đêm qua nàng vẫn c̣n nghe trước khi thiếp ngủ không c̣n nữa, chỉ có những tiếng ŕ rào nhỏ nhẹ và những tiếng vi vu yếu ớt mà nàng không phân biệt được rơ là của sóng nước hay của mây gió.  Cảnh vật thoang thoảng một chút ǵ buồn bă, hiu quạnh ...

 

          Khanh có cảm giác ḿnh nhỏ bé như một đứa trẻ.  Nàng cảm thấy thích thú như lần đầu tiên trong đời được nh́n thấy tuyết rơi.  Có ai đó như đốc thúc nàng hăy đi ra ngoài, để giẫm những bước chân đầu tiên lên mặt tuyết c̣n nguyên vẹn chưa từng có dấu chân người, để nhảy múa cùng với những bông tuyết đang rơi.  Sau vài phút giây ngẩm nghĩ, lưởng lự, Khanh đă quyết định bước ra ngoài.  Khanh đặt chân ḿnh lên cái biển tuyết trắng mịn.  Những bước chân của nàng lún xuống trong lớp tuyết xốp.  Cứ sau một bước này Khanh lại nhẹ nhàng, cẫn thận nhấc chân ḿnh lên để bước một bước khác, nàng đang hướng ra biển.  Gió từ biển thổi vào làm lay động mái tóc của nàng, một vài sợi tóc lướt ngang trên đôi mắt và ṿm má hơi vương lạnh của nàng.

 

          Những bông tuyết đang rơi xung quanh nàng tựa như những mảnh lông bồ câu trắng nhỏ, được ai thổi lên nên đang lơ lửng trong không gian, ... Thỉnh thoảng Khanh đưa tay bắt lấy những mảnh lông đang bay đó, chúng tan ra trong bàn tay c̣n ấm của nàng ...

 

          Khanh đă đi được một quảng, nhưng cái khoảng cách từ căn nhà gỗ của nàng đi ra bờ biển có vẻ dài hơn thường lệ.  Nàng cứ đi hoài mà vẫn chưa thấy đến nơi.  H́nh như biển cũng lạnh quá nên đă co ḿnh thu nhỏ lại, v́ thế nó vẫn c̣n xa xăm ở phía trước ... Hay v́ không có ai đi cùng bên nàng nên cái cảm giác lẻ loi, cô đơn đă kéo dài chặng đường ra?

 

          Đêm qua cũng tại nơi này, người đàn ông mà nàng thầm yêu trộm nhớ đă tỏ t́nh cùng nàng trước khi chàng phải từ giă nàng ra đi, ... Chín tháng trước hai người đă gặp nhau tại một trường đại học.  Kẻ thầy người tṛ, hai tâm hồn của họ đă t́nh cờ khám phá ra nhau và những cái giông giống trong tính t́nh của họ đă nhiều lần gặp gỡ nhau.  Họ đă đặc biệt để ư đến nhau, rồi thời gian trôi qua t́nh yêu đă thầm lặng nảy nở trong tim của mỗi người ...

          Nhưng có phải những mối t́nh đẹp thường nằm trong những hoàn cảnh éo le, ngang trái ??!!

          Trong cái không gian t́nh tứ của đêm hè hôm qua, bầu trời đầy sao, biển vắng thưa người, sóng vổ nhịp nhàng đều đặn, ... Người đàn ông đă thổ lộ cùng Khanh : "... Anh đă đem ḷng yêu em từ lúc nào không hay biết, cho đến hôm nay, khi anh đă chấm dứt khóa dạy và phải ra đi như dự định th́ anh mới nhận thức được là anh đă thật sự yêu thương em.  Phát hiện được điều kỳ diệu này, anh đă rất hạnh phúc v́ cùng giây phút đó anh cũng đă cảm nhận được t́nh yêu thầm kín của em, nhưng anh đă suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định nói ra cho em biết nổi ḷng của anh, v́ những ǵ anh sắp kể cho em nghe sẽ làm em buồn, ... Cách đây hơn một năm, ba mẹ anh đă đi hỏi cho anh một người vợ - đứa con gái một của những người bạn chí cốt của ba mẹ anh, họ đă thân thiết nhau từ hồi họ c̣n ở Viet nam.  Gia đ́nh bạn này của ba mẹ anh chỉ mới sang Mỹ được vài năm nay.  Một thời gian sau th́ họ đă quyết định trở thành thông gia, ... Cô con gái c̣n rất trẽ, cũng trạt tuổi của em, cô ta cũng hiền, cũng tốt, ... nhưng thật ḷng th́ anh không yêu cô ấy, anh chỉ chấp nhận v́ muốn làm hài ḷng ba mẹ già của anh, họ chỉ có mỗi ḿnh anh thôi ...  Anh cũng có thể chỉ chia tay em và ra đi trong lặng lẽ, không nói một lời nào về t́nh cảm của anh đối với em, nhưng làm như vậy anh không thể chịu nỗi.  Thâm sâu trong ḷng anh, anh muốn em biết rằng anh thật sự yêu em và anh cũng cần nghe em nói rằng em yêu anh."

 

           Niềm hạnh phúc và sự tiếc nuối thể hiện qua đôi mắt buồn sắp đẫm ướt của Khanh.  Nàng ngẹn ngào mà chẳng nói nên lời.  Những giọt nước mắt không c̣n giữ được vị trí của chúng, trào dâng ra ngoài và chảy xuống ṿm má của Khanh.  Người đàn ông ôm lấy Khanh vào ḷng, ... qua vài giây phút hụt hẩng, nàng cố gắng nhỏ nhẹ đáp lại: "Em cũng hài ḷng không kém ǵ anh khi biết anh cũng yêu em, v́ em luôn yêu anh, anh quư yêu của em, nhưng thôi anh hăy trở về với ba mẹ của anh, với người vợ tương lai của anh, chúng ta không có quyền làm buồn ḷng những kẻ thân thương, trong kiếp này chúng ta chưa thể là của nhau, chúng ta hăy kiên nhẫn và hy sinh để có được một t́nh yêu, một hạnh phúc trọn vẹn hơn trong kiếp tới ..."

 

           Những câu nói chính chắn, đầy ḷng độ lượng của Khanh làm cho người đàn ông càng cảm thấy yêu nàng hơn bao giờ hết, nhưng chàng phải ra đi như dự tính.  Chàng phải về nơi chàng ở cách đây hơn ngàn dặm, chàng không thể tiếp tục gặp gở nàng mỗi ngày ở trường đại học, chàng không thể măi đọc sửa những đoạn văn t́nh do nàng viết, chàng không thể tiếp tục cùng nàng đi dạo biển những cuối tuần, hay cùng nàng ăn tối trong căn nhà gổ ấm cúng này những đêm thu.  Họ không thể măi bên nhau như đôi chim uyên trong nắng ấm mùa xuân, những hạt phấn hồng thơm ngát bay xung quanh họ đă bị cơn gió lạnh buốt của mùa đông thổi bay đi ...

          Ở hai phương trời xa xôi cách biệt, trong tim của mỗi người sẽ giữ măi t́nh yêu vô giá này, như giữ một báu vật duy nhất của họ trên cỏi đời.

 

          Đêm qua Khanh đă cầu xin cùng Thượng Đế hăy nhủ chút ḷng thương mà giúp Khanh xem tất cả những ǵ nàng đă sống trong bao nhiêu ngày tháng qua như một câu chuyện tiểu thuyết mà nàng chỉ vừa đọc xong, ... để nàng chỉ buồn trong một đêm, hôm sau nàng sẽ không c̣n ưu phiền cho hai nhân vật đáng thương kia nữa.  Khanh không dám đ̣i hỏi có được người ḿnh yêu, v́ có lẽ mong muốn đó không được khiêm nhượng cho lắm dù đó là điều duy nhất nàng mong ước !!

 

          Giờ đây, trước một cảnh vật khác lạ hoàn toàn, Khanh chẳng c̣n nhớ rơ ḿnh là ai và đang ở nơi nao,...  Nàng vui sướng v́ h́nh như lời cầu đêm qua trước khi ngủ đă được chấp thuận.  Có lẽ Thượng Đế đă giúp nàng quên đi tất cà.  Nhưng cái mong muốn đó, cái cảm giác đó chắc chính nó là tiểu thuyết, là mộng mị, không có thật.  Khi càng ra gần đến mặt nước biển, những đợt sóng đă lấn dần lên lớp tuyết chỉ c̣n trắng loáng thoáng trên cát.  Bờ cát từ từ hiện ra như trước, cũng như những kỷ niệm của Khanh và người yêu đang trở lại trong tâm trí nàng, những kỷ niệm đó không thể biến mất đi như những hạt cát vàng óng đă bị nàng cho lớp tuyết phủ kín lên trên.

           Khanh không c̣n nhớ rơ nàng đă đứng đây từ lúc nào, hai bàn tay nàng bắt đầu lành lạnh, đôi môi nàng bắt đầu run bần bật, sự thiếu vắng người yêu bắt đầu xâm chiếm ḷng nàng. 

         

          Giờ này anh ta đang trên một chiếc phi cơ để rời xa nàng ... nhưng h́nh như có ǵ diệu lạ đă xảy ra, một luồng gió ấm bay đến vây quanh nàng, nàng như cảm nhận được sự hiện diện của người yêu đang gần bên, nàng nghe tiếng th́ thầm của anh ấy "anh đang ở bên em đây", rồi làn môi ấm áp của người yêu đang tiến đến gần và chạm lên môi nàng, hương vị ngọt ngào khó quên của nụ hôn đầu tiên và cũng là nụ hôn cuối cùng mà người yêu trao cho nàng đêm qua vẫn c̣n đó.  Nàng cảm nhận được t́nh yêu của anh ấy trong từng hơi thở, trong từng nhịp đập của tim nàng ...

 

          Khanh thấy ḿnh quay trở về ngôi nhà nhỏ, bước chân vào nhà ... cái ánh sáng trắng diệu kỳ kia vẫn c̣n đó, dường như căn nhà của nàng dầy đặc những lớp sương khói rất huyền ảo ... Khanh nh́n thấy lại chiếc giường xinh xắn của ḿnh và thân thể nàng đang chen giữa cái chăn lông c̣n ấm ... nàng cựa quậy chuyển động như thật khoan khoái khi được nó bao phủ trên người nàng ...

 

          Khanh có vẻ vẫn ngủ say từ đêm hôm qua, nh́n nàng như một thiên thần nhỏ đang nằm trong nôi.  Những tia nắng đầu tiên của một ngày hè mới bắt đàu.  Chúng xuyên qua những cành cây xanh tươi bên ngoài, và đi qua khung cửa sổ hơi hé mở rồi chiếu vào chiếc nôi của Khanh, nàng dụi mắt thức dậy, nàng mỉm cười khi nghe tiếng chim hót ríu rít xung quanh nhà ... Đột nhiên Khanh như chợt nhớ lại điều ǵ đó và tự hỏi "...Cái ánh sáng trắng kỳ lạ kia đă tan ra trong nắng ấm?  Lớp sương mù bay bổng trong dan pḥng đă bay đi đâu?... Cái biển tuyết kia phải chăng chỉ là một giấc mơ? ..."   Tay Khanh lần ṃ t́m kiếm cái chăn lông nhưng chỉ thấy một tấm đắp trắng mơng đang phủ trên người ḿnh ... Trong vài giây lát Khanh như mới thật sự tỉnh thức, Khanh nhận ra ḿnh, Khanh vẫn là Khanh và trời vẫn là một ngày hè như hôm qua.  Khanh tự nhủ với ḷng rằng phải cám ơn Thượng Đế đă cho nàng may mắn được làm một con người, có một trái tim, để biết yêu, biết cảm nhận, biết mơ ước hạnh phúc và biết buồn khổ ... Tại sao nàng đă muốn quên đi tất cả những ǵ đẹp nhất, những điều mà không chắc ai cũng được sống.

 

          Tâm trí Khanh đang c̣n phân vân, nàng cố mường tượng lại tất cả các h́nh ảnh mà ḿnh vừa sống để phân biệt mộng thực th́ tiếng chuông điện thoại bổng reng lên, nàng ngồi dậy và quay sang bên chiếc bàn ngủ nhỏ nh́n cái vật vô tri vô giác đang phát tiếng, nó đă giúp nàng chắc chắn hơn rằng nàng đă tỉnh giấc.

          - "Anh không đánh thức em chứ ?"

           Khanh nhận ra giọng nói của người yêu, nàng ngạc nhiên, mừng rở nhưng pha lẩn chút buồn bă trả lời chàng :

           - " Không, anh không đánh thức em, em cũng vừa thức giấc !!  Anh đă về đến nơi rồi sao ??"

           - "Lẽ ra anh đă đi, nhưng anh đă hủy chuyến bay, anh không muốn đi đâu cả v́ anh cần có em.  Anh đă muốn báo tin cho em biết sớm hơn, nhưng gọi cho em sớm quá, anh sợ em c̣n ngủ, nếu em đang trong một giấc mơ đẹp mà anh lại cắt ngang th́ uổng lắm, anh cứ ngồi đây tưởng tượng h́nh ảnh của em đang nằm ngủ, anh đă thấy em thật đáng yêu làm sao.  Em xứng đáng được hưởng hạnh phúc!"

 

           Khanh thật hài ḷng nhưng pha lẫn chút bối rối, nàng b́nh tỉnh lắng nghe từng lời nói của người yêu.  Nàng thầm mỉm cười trong sung sướng.  Niềm vui và hạnh phúc đang dâng tràn trên khóe mắt, chúng tạo thành những gịng lệ và chảy xuống chiếc gối mà nàng đang ôm chặt và tựa má vào.  Nàng thầm cám ơn Thượng đế.  Có lẽ Thượng đế đă thấu nghe được tiếng khóc nơi trái tim nàng, có lẽ cái đức tính khiêm tốn, chịu hy sinh, biết chấp nhận hoàn cảnh của nàng đă động ḷng Ngài, nên giờ đây nàng đang được ban thưởng !!  Giọng nói ấm áp của người đàn ông lại tiếp tục khe khẽ :

          - "Em thương yêu, tiếng "em yêu anh" đă thức tỉnh trái tim anh.  Nó hiểu ra rằng t́nh yêu hạnh phúc quan trọng hơn hết trên cơi đời này, chẳng mấy ai t́m được nó dễ dàng và anh đă diễm phúc gặp được th́ tại sao anh lại bỏ đi?, Chúng ta thật sự yêu thương nhau, anh không muốn chúng ta phải buồn khổ, anh cũng không muốn sẽ măi sống trong tiếc nuối suốt quảng đời c̣n lại của ḿnh, rồi người con gái kia sẽ t́m gặp được một nửa thật của cô, và họ sẽ yêu thương nhau và hạnh phúc như chúng ta vậy ..."

         

          Trong vườn, cây cối vẫn xanh tươi, hoa vẫn muôn màu, ong bướm vẫn thi nhau hút mật ... Bờ biển, sóng vẫn vổ nhịp nhàng đều đặn, cát vẫn phơi ḿnh dưới ánh nắng b́nh minh ...



          Lyon, decembre 2000 - Virginia, june 2002

          Đ.N.K.V.